Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009
Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009
Live Simply
Một người đàn ông nọ có 4 người con. Ông muốn con mình học được không nên đánh giá sự việc một cách vội vã. Vì thế, ông bảo các con lần lượt đi ngắm cây lê ở một nơi xa. Người thứ nhất đi vào mùa đông, người thứ hai đi vào mùa xuân, người thứ ba đi vào mùa hè và người con út đi vào mùa thu.
Khi tất cả đều ra đi và trở về, ông gọi các con lại để miêu tả điều đã nhìn thấy.
Người con đầu nói rằng: cái cây thực xấu xí, cong và vặn vẹo.
Người thứ 2 nói: không phải vậy, nó đầy những chồi non và đầy hứa hẹn.
Người thứ 3 không đồng ý, cậu ấy nói rằng nó nở đầy hoa rất đẹp với mùi hương ngọt ngào, là điều thanh nhã nhất mà cậu ấy từng thấy.
Người con út không đồng ý với các anh, cậu ấy nói cây nặng trĩu những quả chín, đầy sự sống và mãn nguyện.
Người đàn ông đã giải thích các con rằng họ đều đúng, bởi vì mỗi người con chỉ nhìn thấy một mùa trong cuộc đời của cây mà thôi.
Ông nói: con không thể đánh giá một cái cây hay một con người chỉ bởi một mùa mà điều cốt lõi của họ là ai, niềm vui và tình yêu từ cuộc sống, chỉ có thể đo được ở cuối cuộc đời khi mà tất cả các mùa đi qua.
Nếu con từ bỏ khi mùa đông đến, con sẽ bỏ lỡ sự hứa hẹn của mùa xuân, vẻ đẹp của mùa hè và mãn nguyện của mùa thu. Đừng để nỗi đau của một mùa phá hủy niềm vui của những mùa còn lại. Đừng đánh giá cuộc đời chỉ bằng một mùa khó khăn. Hãy sinh tồn qua những lúc khó khăn rồi thì những khoảng khắc tốt đẹp hơn chắc chắn sẽ đến một lúc nào đó. Hãy mong ước để có hi vọng trước khi từ giã cuộc đời.
Hãy sống đơn giản.
Hãy yêu hào phóng.
Hãy tận tâm
Hãy nói chuyện lễ độ
Và phần còn lại hãy để cho trời…
Hạnh phúc tạo nên ngọt ngào
Thử thách tạo nên mạnh mẽ
Nỗi buồn tạo nên con người
Thất bại tạo nên khiêm tốn
Thành công tạo nên sinh khí
Nhưng chỉ có trời mới giúp bạn tiếp tục tiến bước….
fr.bac chung
Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009
DOG HOUSE PUZZLE
------Original Message-------
<
|
No virus found in this incoming message.
Checked by AVG - www.avg.com
Version: 8.5.426 / Virus Database: 270.14.87/2534 - Release Date: 12/03/09 07:49:00
Mùa Thanksgiving 2009
Các bạn mến, nhân ngày Lễ Tạ ơn của Hoa Kỳ sắp đến xin gởi đến các bạn một bài viết cảm động.
Thứ Năm tới, tuần lễ cuối của tháng 11, sẽ là Lễ Tạ Ơn tại Mỹ. Trân trọng mời đọc bài viết đặc biệt cho mùa lễ tạ ơn năm nay của tác giả Hoàng Thanh. Cô tên thật Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30’., hiện là cư dân
***
Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại đến. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ Ơn, tôi thầm nghĩ, "Dân ngoại quốc sao mà... "quởn" quá, cứ bày đặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cũng chỉ để có dịp bán thiệp, bán hàng để người ta mua tặng nhau thôi, cũng là một cách làm business đó mà..."
Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó được nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần ăn uống với gia đình.
Mãi ba năm sau thì tôi mới thật sự hiểu được ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.
Thời gian này tôi đang thực tập ở một Pharmacy để lấy bằng Dược Sĩ. Tiệm thuốc này rất đông khách, cả ngày mọi người làm không nghỉ tay, điện thoại lúc nào cũng reng liên tục, nên ai nấy cũng đều căng thẳng, mệt mỏi, dễ đâm ra quạu quọ, và hầu như không ai có nổi một nụ cười trên môi.
Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm đó bà đã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại đang điều trị ung thư ở giai đoạn cuối. Cứ mỗi lần bà đến lấy thuốc (bà uống hơn mười mấy món mỗi tháng, cho đủ loại bệnh), tôi đều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thường ráng cười vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ đẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và đứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhưng lại bị tật nguyền, rồi từ đó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không đi làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thư. Mấy người làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà dưỡng lão.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào chiều hôm trước ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà đến lấy thuốc. Bỗng dưng bà cười với tôi và đưa tặng tôi tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền đi.
Tôi mở tấm thiệp và xúc động nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:
Dear Thanh,
My name is Josephine Smiley, but life does not "smile" to me at all. Many times I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say "Thank you", Thanh.
Thank you, very much, for your smile...
Rồi bà ôm tôi và bà chảy nước mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình ướt, nghe cổ họng mình nghẹn... Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cười, mà tôi đã có thể giúp cho một con người có thêm nghị lực để sống còn.
Đó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghĩa cao quý của ngày lễ Thanksgiving.
Ngày Lễ Tạ Ơn năm sau, tôi cũng có ý ngóng trông bà đến lấy thuốc trước khi đóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ đến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm trước. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô đến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta đã có hứa là sẽ làm tròn ước nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nước mắt ràn rụa của tôi đã làm nhòe hẳn đi những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:
My dear Thanh,
I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile...
I love you, my "daughter".. .
Tôi còn nhớ tôi đã khóc sưng cả mắt ngày hôm đó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, người "Mẹ American" đã gọi tôi bằng tiếng "my daughter"...
Trước mùa Lễ Tạ Ơn năm sau đó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ đặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy đó.
Mãi cho đến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của người bệnh nhân này. Và cũng từ đó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi đã "cảm" được ý nghĩa thật sự của ngày lễ đặc biệt này.
*
Thông thường thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt. Mọi người đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào đó, đem tặng cho người mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn. Theo phong tục bao đời nay, thì trong buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ này, món ăn chính luôn là món gà tây (tuckey).
Từ mấy tuần trước ngày Lễ TẠ ƠN, hầu như chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có... Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cả trăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi người ăn nhậu.
Người Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thường làm món gà ta, “gà đi bộ.” Ngày xưa tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Đạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần trước ngày lễ, hễ tôi làm được việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi hướng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được đầu thai vào một kiếp sống mới, tốt đẹp và an lành hơn.
Từ hơn 10 năm nay, cứ mỗi năm đến Lễ Tạ Ơn, tôi đều ráng sắp xếp công việc để có thêå tham gia vào những buổi "Free meals" tổ chức bởi các Hôäi Từ Thiện, nhằm giúp bữa ăn cho những người không nhà. Có đến với những bữa cơm như thế này, tôi mới thấy thương cho những người dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, người da vàng cũng có, và có cả người Việt Nam mình nữa. Họ đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều người không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp...để chờ đến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua đêm.
Ở nơi đâu trên trái đất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều người đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta...
Nếu nói về hai chữ "TẠ ƠN" với những người mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều người khác. Chúng ta được sinh ra làm người, đã là một ơn sủng của Thượng Đế. Như tôi đây, có được ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy...
Cám ơn quê hương tôi -Việt Nam, với 2 mùa mưa nắng, với những người dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê người...
Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi dưỡng con cho đến ngày trưởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua...
Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học....
Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên người, đã truyền cho con biết bao kiến thức đêå con trở thành một người hữu dụng cho đất nước, xã hội...
Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt chân trên xứ lạ quê người, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại...
Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm - buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì để mà lưu luyến cả...
Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã "nuôi"tôi cả mấy năm trời Đại học, bằng những lon "gigo" cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nho,û hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào.
Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật...
Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc...
Cám ơn những người tình, cả những người từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết được cảm nhận được thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly.
Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương...
Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc đời, để nhận ra cuộc sống này là vô thường... để từ đó bớt dần "cái tôi"- cái ngã mạn của ngày nào...
Xin cám ơn tất cả... những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì:
"Trăm năm trước thì ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..."
Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những người đã từng giúp đỡ tôi. Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói "Con thương Mẹ", hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải được cho đi, và phải được đón nhận, bởi lỡ mai này, những người thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?
Xin cho tôi được một lần, nói lời Tạ Ơn: Cám ơn lắm, cuộc đời này...
Hoàng Thanh
Mùa Thanksgiving 2009
*******************
source
from bac chung
500 x 376 - 82k - jpg - www.mediamob.co.kr/ Hình ảnh có thể có bản quyền. Dưới đây là hình ảnh tại: buckdogpolitics.blogspot.com/ |
Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009
a prayer to my dear Richard
emails to richard
Dear Wayne,
Thank you for the e-mail , please help me to tell Richard that I love him very much, God bless you and yours my dear friend.
Thanks & Regards
Binh Architect.
http://hdangbinh.blogspot.com/
| ||||||
Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009
CON BÚP-BÊ VÀ CÀNH HOA HỒNG
| ||
|
******************************************
source
chuyen nen doc roi pho bien
pix-source
700 x 560 - 261k - jpg - img.tamtay.vn/files/ Hình ảnh có thể có bản quyền. Dưới đây là hình ảnh tại: photo.tamtay.vn/ |
Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009
Please Listen!
Please Listen!
Mommy, Daddy, I See Jesus Everyday!
Aborted babies line the streets,
Awaiting their rescuer to meet.
They know they are in a better place,
When they see their rescuer’s face.
Mommy, Daddy don’t you cry,
I’m with Jesus in the sky!
I died a very painful death,
And then I took my final breath!
Angels came and brought me here,
They think I am very dear!
They knew you didn’t want me anymore,
So they brought me to heaven’s door.
I arrived at heaven’s pearly gate,
They opened the doors, I couldn’t wait!
They wiped away all my tears,
And took away all my fears.
Mommy, daddy please don’t fear,
It is very pretty here!
There is no day, there is no night,
Jesus is so very bright!
They washed me and gave me a royal gown,
Now I walk on streets of gold in a golden town.
I miss you mom, I miss you dad,
I’m sorry you thought I was so bad.
I asked Jesus why I had to die,
He said there was no real reason why,
He said you could have put me up for adoption,
But you thought abortion was your only option.
The timing was wrong in your life,
I had to be the real sacrifice.
Mommy, Daddy don’t you see,
Jesus died on a tree.
He died to take your sins away,
So you can come to heaven someday.
Mommy, Daddy you can be,
Up here in heaven along with me.
If you ask Jesus in your heart,
We’ll live forever and never depart.
Mommy, Daddy you I forgive,
For now it is with Jesus that I live,
Now I am here to stay,
I see Jesus everyday!
copyright@2006 by Pam Eppinette
Although this is copyrighted, it may be copied and passed out!
Please forward this to your friends and family!
Help save the lives of unborn babies!
If this page touches you in any way, please contact us and let it know!
I’m the Baby They Could Never Have Had!
Back to Forever Set Free Homepage
© 2001 by Eppinette Enterprises. All rights reserved.
Eppinette Enterprises Ephrata, PA 17522
(717) 738-3910
contact Eppinette Enterprises
http://www.foreversetfree.com/aborted-baby-letter-from-heaven.html
Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009
Old Paths
____________________________________________________________ I pray for the Old Paths to always be taken in your life! THE OLD PATHS I liked the old paths, when Moms were at home. Dads were at work. Brothers went into the army. And sisters got married BEFORE having children! Crime did not pay; Hard work did; And people knew the difference. Moms could cook; Dads would work; Children would behave. Husbands were loving; Wives were supportive; And children were polite. Women wore the jewelry; And Men wore the pants. Women looked like ladies; Men looked like gentlemen; And children looked decent. People loved the truth, And hated a lie; They came to church to get IN, Not to get OUT! Hymns sounded Godly; Sermons sounded helpful; Rejoicing sounded normal; And crying sounded sincere. Cursing was wicked; Drugs were for illness; And divorce was unthinkable. The flag was honored; America was beautiful; And God was welcome! We read the Bible in public; Prayed in school; And preached from house to house To be called an American was worth dying for; To be called a Christian was worth living for; To be called a traitor was a shame! Preachers preached because they had a message; And Christians rejoiced because they had the VICTORY! Preachers preached from the Bible; Singers sang from the heart; And sinners turned to the Lord to be SAVED! A new birth meant a new life; Salvation meant a changed life; Following Christ led to eternal life. Being a preacher meant you proclaimed the word of God; Being a deacon meant you would serve the Lord; Being a Christian meant you would live for Jesus; And being a sinner meant someone was praying for you! Laws were based on the Bible; Homes read the Bible; And churches taught the Bible. God was worshiped; Christ was exalted; And the Holy Spirit was respected.. Church was where you found Christians On the Lord's day, rather than in the garden, On the creek bank, on the golf course, Or being entertained somewhere else. I still like the old paths the best! 'The Old Paths' was written by a retired minister who lives In Tennessee . | ||
|
No virus found in this outgoing message.
Checked by AVG - www.avg.com
Version: 8.5.387 / Virus Database: 270.13.32/2266 - Release Date: 07/27/09 05:58:00
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
source: